[ShihoxShinichixRan] Khung Trời Phiêu Lãng
  • Tôi thở dài và rảo bước đến cánh cửa. Đêm cũng đã khuya và hầu như mọi người đều đã ngủ. Tôi yên tâm bước vào, Shiho Miyano? Vậy là Gin muốn tôi.. Shiho ư? Nghĩ không ra thật.. nhưng nếu đổi lấy thứ mà tôi muốn thì thế cũng được.. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng cảm giác ấy khá quen thuộc đến nỗi tôi chẳng còn bận tâm đến nữa. Tôi cố gắng bước đi, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng khiến tôi quay lại.
  • - Ran? Em đi đâu giờ này?
  • Tôi nhận ra là anh.. tôi giấu cảm xúc bằng một nụ cười. Khó mà qua mặt được anh nếu tôi không nhanh nghĩ cách. Không chút nghi ngờ anh giúp tôi quay trở lại đây dễ hơn tôi nghĩ. Tôi chạy đến và ôm anh vào lòng, nó làm anh ngạc nhiên, và tôi không nghe anh vặn vẹo thêm nữa. Đôi mắt tôi trở nên vô hồn dù ở trong cái ôm siết này.. không ấm áp.. không yêu thương.. tôi không còn yêu người này nữa.. vì chính anh đã dạy cho tôi hiểu. Chỉ có quyền lực mới là tất cả. Tôi nhìn sang hướng khác, tôi đã không còn là tôi nữa rồi. Việc gì tôi cũng đã làm, giết người cũng không khiến tôi lung lay như trước. Tôi sẽ không tin một ai nữa.. anh nói yêu? Anh đón tôi về thì đã sao? Những việc tôi đang làm không có chỗ của anh.
  • Xin lỗi..
  • Tôi thầm thì, tách mình ra khỏi vòng ôm ấy. Sắp đến lúc rồi, dù đó có là Shiho.. tôi cũng sẽ không nương tay. Hắn muốn biết tôi có thể đổi tất cả để đạt được mục đích không. Hắn muốn biết tôi có dám thực hiện điều đó không. Tôi sẽ làm, và hoàn thành tốt hơn bất cứ một ai. Tôi sẽ đánh đổi.. tất cả.
  • Mặt nhá nhem hết rồi này.. Shiho mỉm cười, tôi cũng cười..
  • Khuôn mặt đầy những vết nhọ.. nồi nước ở trên bếp.
  • Shiho… Tôi không thể ngăn được ký ức của ngày xưa ùa về.. nhưng thế thì đã sao chứ? Khi đối diện với nó tôi không còn là tôi. Tôi sẽ không là một tôi yếu đuối, luôn dằn vặt trong ký ức nữa. Tôi cười nhạt, giết người vì lý do gì? Tôi không biết. Với tôi đó là để hoàn thành mục đích mà tôi luôn đeo đuổi. Tôi biết tôi không thể dừng lại. Cũng không thể để mình bị chìm trong kỷ niệm mơ hồ mà buông tay. Tôi nhất định phải làm, nhất định thế.
  • Không được do dự… tôi phải chứng minh cho hắn thấy..
  • Nhắm mắt lại, tôi ngăn một nỗi buồn len lỏi vào tim.
  • *
  • Shiho đi chậm trên hành lang. Trời đã sang xuân, những cơn gió ấm thổi vào má cô, gió đem những hương thơm đồng nội đến với cô. Hôm qua cô nhận được tin Ran đã trở về, cô nghĩ mình nên đến gặp cô.
  • Cuối hành lang, Shinichi đi ngược về phía cô. Nhìn thấy anh khiến Shiho ngạc nhiên. Dạo gần đây không thấy anh trong phủ. Cô còn không biết liệu anh có hiện diện nơi đây nữa không cơ mà.
  • - Shiho?
  • Cô đến gần anh hơn, mỉm cười.
  • - Ran đã quay về đúng không?
  • - Ừ.. cô ấy trong phòng.
  • Shiho gật đầu, khẽ quay đi.
  • - Vậy em đi gặp Ran nhé.
  • Shinichi nhìn Shiho đi xa, trong lòng không nghĩ gì, nhưng một cảm giác bất an làm anh lo lắng.. Shiho đi xa dần.. anh cũng quay đi. Chẳng có chuyện gì có thể xảy ra khi mà Shiho đang ở bên anh.
  • Shiho bước vào phòng. Cô nhìn thấy Ran đang ngồi cạnh cửa sổ, mắt nhìn một cánh hoa anh đào lơ lửng ngang tầm mắt.
  • - Ran!
  • Cô gọi tên Ran khe khẽ, cô ấy quay lại. Không mỉm cười, Shiho không dám nhìn vào đôi mắt tím ấy, trông nó thật xa lạ.. người ngồi trước cô lúc này.. không giống như Ran mà cô đã từng biết. Đôi mắt phảng phất nỗi buồn. Đôi mắt ấy như muốn làm người đối diện không thể mở lời. Nó gây một áp lực không nhỏ. Shiho cảm thấy lo lắng, Ánh mắt của Ran thật sự rất đáng sợ. Ran mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng. Ran dù cười cũng không như trước. Nụ cười ấy không phải nụ cười có thể làm cho người ta thư giản.. rõ ràng có chuyện không ổn. Shiho không biết phải nói gì. Ran đứng dậy và lại gần cô. Một nỗi buồn chợt hiện lên trong đôi mắt ấy. Mọi áp lực tan biến.. nhường chỗ cho cái nhìn đầy bi ai ấy.
  • - Shiho?
  • - Ran.. có chuyện gì đã xảy ra với cô?
  • Shiho nói chưa dứt câu, cô nhận ra máu đang từ từ tuôn trào, cô ngạc nhiên nhìn Ran, đôi mắt tỏ vẻ không hiểu.. Ran đang làm gì vậy? Shiho cảm thấy đau, cô thấy lưỡi dao sắc lạnh cứa vào da thịt mình. Cố gắng thở nhưng không thể.. Nụ cười của Ran lại hiện ra, một nụ cười mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Tán bạo và thỏa mãn.. sự dung hợp kì lạ khiến cô khó chịu.
  • - Tại sao cô lại làm thế?
  • Shiho yếu ớt hỏi, nhưng Ran không trả lời.. cô nhìn thấy một bóng đen lướt qua.. bóng tối tràn ngập.. cô thấy mình buồn ngủ kinh khủng. Đến cuối cùng.. cô chỉ nhìn thấy ánh mắt của Ran.. Môi cô đang mấp máy một điều gì đó..
  • Xin lỗi ư? Tại sao? Ran?
  • *
  • Lửa liếm láp mọi thứ và làm cho căn phòng cháy to. Tôi bước ra ngoài, lau vết máu khô trên mặt mình. Tôi lặng yên nhìn ngọn lửa ngày càng cháy to. Không cần phải đốt lửa. Nhưng tôi nghĩ mình nên làm thế này.. ít ra thì sẽ không còn chứng cứ về việc tôi đã ở trong đó. Từ xa có người chạy lại gần.. tôi chạy vào phòng.. nằm trên mặt đất.. nhanh lên. Nếu chỉ cần chậm một chút có thể tôi sẽ hít phải khí độc. Cánh cửa bật mở, một người chạy vào và bế tôi ra. Tôi mở mắt nhìn người đó. Là anh. Lúc nào cũng là anh nhỉ? Tôi nhìn về phía phòng.. kêu gào:
  • - Khoan! Shiho đang ở trong đó!
  • Tôi đứng xuống đất và chực chạy vào. Nhưng bàn tay anh ôm tôi từ phía sau.. cái ôm ấy làm tôi không thể cất bước.. anh sẽ không nghi ngờ tất cả những chuyện này là do tôi chứ? Tôi cười nhạt.. chẳng lẽ đơn giản đến thế sao?
  • Tôi nhìn ngọn lửa ngày càng lớn.. nó nuốt trọn căn phòng vào cuống họng tham lam của mình. Nụ cười chợt tắt, tôi thấy anh đang nói thật trầm :
  • - Có chuyện gì xảy ra ?
  • - Có người tấn công … Shiho.. đã.. không! Không!
  • Tôi ngồi xuống, cố gắng để giọng mình không lạc đi. Anh cúi xuống và ôm tôi vào lòng. Không vặn hỏi nữa.
  • - Được rồi.. được rồi! Có anh đây.. đừng sợ nữa.
  • Tôi mỉm cười.. ừ có anh ở đây… tôi siết tay mình. Đôi tay tôi.. có bao giờ sạch sẽ đâu..
  • Shiho Miyano.. tôi xin lỗi.. tôi không còn cách nào khác.
  • *
  • Người đàn ông mỉm cười, nhấc mình ra khỏi ghế. Cô gái vào phòng và mở áo choàng ra, để lộ một đôi mắt màu tím.
  • Cô gái ngồi xuống và xoay xoay tách trà trong lòng bàn tay. Gin chợt cười cợt thái độ ấy.
  • - Sao lại đốt phòng?
  • - Làm vậy thì không ai biết Shiho chết vì lý do gì.
  • - Shiho chết rồi ư?
  • Hắn nghi hoặc nhìn cô gái, nhưng cô không trả lời, một nụ cười nhạt chợt nở trên môi:
  • - Đừng làm như tôi không biết, không phải ngươi cũng ở đó sao?
  • Hắn vỗ hai tay vào nhau, nụ cười thỏa mãn trên môi.
  • - Tôi chưa bao giờ thấy ai có tham vọng lớn như cô.
  • Cô gái im lặng, đăm chiêu nhìn tách trà của mình. Tham vọng ư? Cô nghĩ thầm.. tất cả những điều hôm nay cô làm.. tất cả đều bắt nguồn từ hắn.. người đàn ông ngồi trước mặt cô. Không phải sao?
  • - Tiếp theo hãy lấy một thứ đến cho tôi. Được chứ cô Ran?
  • - Thứ gì?
14
Chương 27